Gửi em
Tặng TTT
1. Làn gió nhẹ thoa tóc mây nhung lụa
Tuyết hoa lê má thắm hồng tươi
Xót xa biệt ly người đà khuất bóng
Mà mơ màng vời vợi nhớ tình xưa.
11/4/2012
2. Suối nước lặng trong ngập ngừng chân bước
Tóc mây nhẹ bay hình dáng em qua
Triền cỏ mờ xa hoàng hôn dần tắt
Trao nụ duyên tình đường đêm trăng thức.
12/4/2012
Lỡ làng (I)
Viếng Trần Thị Tuyết
Nắng đổ dần nắng đổ
Sương tan dần sương tan
Giàn mướp hoa vừa nở
Lá thu bay rộn ràng.
Cúc cúc vàng hương lan
Mướt cỏ xanh đường làng
Em lặng thầm mơ màng
Mây nghiêng che lối vắng.
Thu xưa giờ bẽ bàng
Sông trải dài màu tang
Đò xưa giờ xa bến
Còn đâu mùa đêm trăng
Viếng em mồ tuyết trinh
Mộng tình đầu mộng điệp
Lỡ làng duyên trọn kiếp
Biết thuở nào ba sinh...?!...
11/12/2012
Viếng em (II)
Vĩnh biệt T-T-T!
Em biệt ly tôi rồi
Tìm đâu vòng tay ân ái
Bóng hình dấu yêu
Ngàn dặm xa xôi
Muôn trùng phương trời
Nhớ ngày có nhau
Má kề bên gối
Em trao nụ hôn đắm đuối
Thiết tha xuân thắm tình đầu
Cuộc tình chúng mình đã qua
Vạn đường chông gai vực sâu
Bao ghét ghen ác quỷ bầy ma...
Linh phép nhiệm màu
Vườn đào thần tiên sánh lối
Cổng trời rừng hoa đón đợi
... .... ...
Đêm mộng Liêu Trai
Anh nhập hồn em trước di ảnh hình hài./.
22/6/2012
Viếng em (III) (*)
Lặng lẽ trầm tư trước di ảnh hình em
Nhớ thương xót đau hoài vọng
Em ơi! Ký ức tình đầu nồng đượm
Anh luôn bên em như bóng với hình. Nay còn đâu?!
Nhớ thuở nào...
Vẫn hằn sâu khi mỗi giờ lên lớp
Mình đợi chờ nhau...
Ánh mắt nhìn yêu thương tha thiết
Em thẹn thùng giấu sau trang sách vở
Anh vững vàng kìm cảm xúc
Mà sóng tình xao động những vần thơ
Ơi cô gái Thái Nguyên có cuộc tình dang dở
Hãy khóc đi em cho nguôi hận sầu
Rồi tàn rụng bông sen ngày thu cuối
Làn môi em dịu ngọt thần tiên
Cứ chan chứa giọt lệ buồn nức nở
Bao lần anh đến phòng riêng
Trộm ngắm dung nhan phút giờ em học
Tình ta lỡ đọa đày duyên kiếp
Khước từ nhau mà đau đớn nỗi niềm
Vĩnh biệt em rồi... Tuyết ơi! ứa máu buồng tim
Kiếp ba sinh hẹn em sau em nhé
Tình yêu em anh chưa đáp đền
Nhung nhớ tình đầu em hiện về từng đêm.
01/11/2012
Một trăm ngày em ra đi
Lỡ làng (I)
Viếng Trần Thị Tuyết
Nắng đổ dần nắng đổ
Sương tan dần sương tan
Giàn mướp hoa vừa nở
Lá thu bay rộn ràng.
Cúc cúc vàng hương lan
Mướt cỏ xanh đường làng
Em lặng thầm mơ màng
Mây nghiêng che lối vắng.
Thu xưa giờ bẽ bàng
Sông trải dài màu tang
Đò xưa giờ xa bến
Còn đâu mùa đêm trăng
Viếng em mồ tuyết trinh
Mộng tình đầu mộng điệp
Lỡ làng duyên trọn kiếp
Biết thuở nào ba sinh...?!...
11/12/2012
Lỡ làng (II)
Đường làng mưa bụi lầy trơn
Gót sen phố dạo đua lên thị thành
Một mình đếm nhớ mong manh
Đành sao nỡ để tình anh lỡ làng./.
08/9/2012
2. Viếng em – tình yêu hóa thành nỗi đau vĩnh biệt
Nếu Gửi em là khúc tình ca lãng mạn thì Viếng em (I) lại là khúc bi ai. Bằng bốn câu thơ ngắn gọn, nhà thơ dựng nên một không gian tang thương: “Trăng một bóng / hình một đèn / xót xa di ảnh / hương trầm ướp lạnh buồng tim”. Chỉ vài nét chấm phá đã làm bật lên nỗi mất mát: người con gái mãi mãi ra đi, chỉ còn lại bóng trăng, ngọn đèn và di ảnh lạnh lẽo. Tuy nhiên, điều còn lại chính là tình yêu thủy chung của người ở lại. Tình yêu không tan biến cùng cái chết, trái lại, nó trở nên sâu thẳm, ám ảnh hơn bao giờ hết. Ở đây, tình yêu lứa đôi được thể hiện như một nỗi đau hóa vĩnh cửu, một niềm thủy chung vượt qua ranh giới sinh tử.
3. Lỡ làng – tình yêu dang dở trở thành định mệnh
Trong Lỡ làng, cảm xúc được trải dài, vừa mang màu sắc tự sự, vừa trĩu nặng nỗi buồn. Thiên nhiên vẫn đẹp, vẫn gợi sự sống: “giàn mướp hoa vừa nở, lá thu bay rộn ràng”, nhưng tất cả chỉ làm nền cho một nỗi tang tóc: “sông trải dài màu tang, đò xưa giờ xa bến”. Người con gái nay chỉ còn là ký ức: “viếng em mồ tuyết trinh, mộng tình đầu mộng điệp”. Mối tình đầu dang dở trở thành nỗi ám ảnh suốt đời, khiến nhà thơ phải thốt lên: “lỡ làng duyên trọn kiếp, biết thuở nào ba sinh”. Tình yêu lứa đôi ở đây không chỉ dừng lại ở sự mất mát cá nhân, mà còn được nâng lên thành duyên phận, định mệnh. Nó khẳng định khát vọng gặp lại trong kiếp sau, dẫu kiếp này đã dang dở.
Ba bài thơ là ba cung bậc của một mối tình:
Gửi em – ngọt ngào nhưng xa vời.
Viếng em – tang thương, hóa thành nỗi đau vĩnh biệt.
Lỡ làng – bi kịch duyên phận, nhưng đồng thời khẳng định niềm tin vào sự trường tồn của tình yêu.
Qua đó, tình yêu lứa đôi trong thơ Dương Tam Kha hiện lên với đầy đủ sắc thái: từ hạnh phúc mơ mộng đến đớn đau tuyệt vọng, từ nỗi nhớ trần thế đến khát vọng vượt thoát sang kiếp khác. Đó không chỉ là câu chuyện riêng của một mối tình đầu dang dở, mà còn là biểu tượng cho sự thủy chung, sâu nặng của trái tim con người trước quy luật nghiệt ngã của số phận.
Với Gửi em, Viếng em, Lỡ làng, Dương Tam Kha đã xây dựng nên một bức tranh tình yêu đầy bi thương nhưng cũng thật đẹp đẽ. Ở đó, ta bắt gặp sự ngọt ngào của tình đầu, nỗi đau mất mát khôn nguôi, và khát vọng vĩnh hằng của tình yêu lứa đôi. Tình yêu ấy, dù dang dở, vẫn mang tính nhân văn sâu sắc: nó khẳng định giá trị vĩnh cửu của tình cảm chân thành, biến đau thương thành một minh chứng bất tử của tình yêu.
Để lại một bình luận