“Xin không bàn về nghệ thuật chủ nghĩa riêng nào, cổ điển, hiện thực, tượng trưng, siêu thực, phi lí, đa đa…có những sự vật, hiện tượng hiển hiện cụ thể, chi tiết hoặc ngược lại, mờ mịt, hư ảo không thể nào lí giải nổi cái ranh giới của nó, tựa hồ thể xác và linh hồn. Cuộc đối thoại giữa linh hồn và vũ trụ, cuộc đối thoại giữa linh hồn và cuộc đời, cuộc đối thoại giữa cuộc đời và cuộc đời luôn luôn là niềm trăn trở trong tâm hồn nghệ sĩ. Trường ca Nguyệt thực có thể mở ra một hướng đi mới cho các nhà thơ, nhà văn” – Dương Tam Kha
100.000đ
Nguyệt thực
Trường ca
Hoàng hôn mùng bốn tháng tư năm hai nghìn mười lăm
Ánh ngày lui dần cuối dòng nham thạch
Một mình tôi lang thang đi tìm mặt trăng
Nguyệt thực toàn phần suy tư thầm lặng
Có lẽ từ lâu, rất lâu thật rồi
Tôi rã rời xác thân, linh hồn mòn mỏi
Hư không gió trời sao chậm thổi
Tận giờ này lạc bóng trăng trôi
Mặt trời úa vàng nhạt sắc mây xanh
Đáy hư vô đấng thần linh yên nghỉ
Trái đất quay vòng luân hồi dịch chuyển
Đóa lửa mặt trời u uất không thôi
Những giây phút này tôi mong gặp em
Chốn vô thường nỗi niềm riêng ấp ủ
Anh và em hai phương trời xa vợi
Một con thuyền giữa biển cả bơ vơ
Đêm nguyệt thực giăng ánh sáng hư mờ
Vầng trăng máu không ai người có tội
Sao cuộc đời gieo nhiều oan khổ
Duyên tình lỡ làng đôi lứa đôi nơi
Bầu trời kia sao ta chẳng còn nhau
Anh cầu chúc đời em nhiều hạnh phúc
Cửa từ bi lời ân tình anh viết
Chớ ngại ngùng chi phai nhạt tình đầu
Bao đêm rồi lặng ngắm dải Ngân Hà
Cầu Ô Thước lạc phương nào em ơi còn nhớ
Con thuyền trôi biển trời ngày ấy
Bến bờ nào xa khuất đảo xa
Hững hờ vầng mây tán sắc nhẹ bay
Hạnh phúc khổ đau hòa tan ẩn khuất
Nỗi buồn vui bao tỏ tường được mất
Phận số cuộc đời nước mắt nghiệt oan
Xin đừng hỏi vì sao trí tưởng muôn vàn
Vườn lộc biếc hoa tình yêu bất tử
Sánh bên nhau mộng ái ân tình sử
Mặc cuồng nộ bão giông mịt mù cách ngăn
Nỗi niềm thương đau nát lòng Kinh Phật
Trời ban phước lành muôn loài hồi sinh
Giấc ngủ bao năm trăng mòn thao thức
Nguyệt thực đêm nay trái đất tự tình
Nào ai biết được khắc giờ huyền linh
Trăn trở buồn vui tuôn trào nước mắt
Cầm lòng sao sau bao năm cách biệt
Mai xa rồi thương nhớ đầy vơi
Như áng mây phiêu dạt giữa bầu trời
Ai đoán định hành tinh nào va đập
Vũ trụ thương đau tử sinh còn mất
Giông tố ập tràn tơi tả cánh buồm xiêu
Ta bâng khuâng khói biếc lam chiều
Cả vũ trụ chuyển sắc màu huyền ảo
Mảnh tình trăng nhẹ nhàng dẫn lối
Muôn vì sao hờ hững lặng trôi
Đêm nay vầng trăng rớt xuống cõi đời
Làm sống dậy cả một vùng ánh sáng
Dòng sông bạc soi nhịp cầu lấp loáng
Tựa hồn người lay động giấc mơ tôi
Bao đêm rồi anh thao thức vì em
Giọt lệ cạn xót thân mình lận đận
Cõi thiêng nào nguôi quên quặn thắt
Vần thơ nào giải thoát nợ trần gian
Ôi cuộc đời cay đắng trái ngang
Mảnh gương vỡ... ai người tiếc nhớ
Tiếng vạc kêu sương biển khơi dậy sóng
Rừng đại ngàn ôm mộng từ bi
Kí ức qua mau sắc màu ảo vọng
Xiết chặt vòng tay trời đất mênh mông
Tiếng cười ấm áp hương tình say nồng
Phôi thai hình hài đêm mờ nhạt bóng
Muôn trùng nơi đây tất cả vĩnh hằng
Hoàng hôn nhập hồn trăng đêm ngà ngọc
Ngôi nhà bình yên thảo nguyên ước mộng
Ca lời tự do đồng cỏ mênh mông
Giây phút hân hoan giai điệu ngân nga
Niềm xúc cảm dâng thành thơ nhạc
Thơ ta hát giữa trời đất rộng
Vòng tay bạn bè nghĩa nặng tình sâu
Em ơi... em ơi... ngước nhìn mây trời
Nữ thần Ê Va làn da tuyết trắng
Đôi má làn môi ửng hồng trái chín
Ngọt ngào lời yêu ánh mắt rạng ngời
Em ơi... ô kìa... mây mở ngực trăng
Thềm ngực trắng một đời cuồng vọng
Hơi thở phập phồng dâng tràn nhựa sống
Vì sao xa thắp sáng khuê phòng
Mưa tự trời đêm mưa giăng hư không
Ấm từng giọt đợi chờ trăn trở
Tình yêu anh trao tình em đón nhận
Hạt nảy mầm xanh mộng tạo sinh
Dòng sông Ngân trăng đắm đuối nhìn
Đồi núi trở mình suối khe tràn ngập
Trăng kéo áo mây trăng rơi thảm cỏ
Hương tình ngất ngây ngụ hồn linh thiêng
Nguyệt thực đêm nay nàng Ê Va lâm bồn
Bài thơ anh làm tấm khăn che chở
Nàng đặt tên con như bao bà mẹ Việt
Chiến – Dũng – Tuấn – Sam
Khắc Triệu – Khắc Ngữ
Tuyết Hạnh – Thanh Thủy
Kim Liên – Kim Thoa
Bảo Chi – Gia Bảo
Thu An – Thu Hòa
Thiên Hương – Thiên Hoa
Ê Va nghẹn ngào bờ vai A Đam
Chúa trời định mệnh dấu hằn bàn tay
Sự nghiệp dở dang tự thân khai mở
Nhà thơ Nguyễn Phan Hách rưng rưng:
“Sa mạc cát Chi Lê mùa hoa đua nở”
Những đóa hoa lửa ngàn năm hóa thạch
An ủi số phận bao người cùng khổ
Vẻ đẹp nhân văn tri âm tri kỉ
Sâu đậm lòng người thương nhớ còn ghi
Nhân loại điểm tô màu lá quốc kì
Màu cỏ tượng trưng sự sống vĩnh hằng
Màu xanh bao la biển trời
Màu hoa trạng nguyên, cánh phượng, đóa hồng
Màu hoàng lan, hướng dương bức tranh Lê vi tan – Van Gốc
Màu tình yêu long lanh ánh mắt
Ảo ảnh tượng hình tinh cầu thuở khai sinh
Đỉnh cao hay vực sâu hào quang vô minh
Không hoang tưởng dối lừa sân hận
Không bon chen đố kỵ hủy diệt tương tàn
Cả hành tinh không ai người nô lệ
Không bề trên vua chúa quan tham ô lại
Con người tự do muôn năm
Hạnh phúc ấm no muôn năm
Con Người hoàn nguyên
Con Người viết hoa
Tình thương yêu bao la tỏa sáng
Bảy sắc cầu vồng ngời đỉnh non cao
Nhớ chuyện ngày xưa – tự thuở hồng hoang
Hậu Nghệ giương cung giết chết mặt trời
Ta thương lắm mảnh trăng gầy phiêu dạt
Có một đêm nay nguyệt thực tròn đầy
Thơ mộng nơi đây đằm sâu nỗi nhớ
Ngôi nhà ta đón trăng tràn cửa sổ
Sắc màu lên hương bức tranh ai vẽ
Tiên nữ từ trong tranh bước ra
Đường nào xa xôi ngăn cách trời mây
Lối rẽ trái ngược chiều quay trái đất
Bão tố cuồng phong dốc đời từng trải
Vẫn một màu xanh nhựa sống lên cây
Yêu biết bao nhiêu mảnh đất nơi này
Làng quê ấm chiêm mùa vào vụ mới
Cánh buồm căng lộng gió ra khơi
Lời hát cung đàn dư âm vang vọng
Cố hương xa rồi lệ tràn gối mộng
Vũ trụ bao la thương nhớ ngập lòng
Thuở nào nạn đại hồng thủy ruộng đồng khô hạn
Đất trời đau thương thượng đế độ trì cứu vớt
Bầy trẻ thơ theo trống trường đến lớp
Đói nghèo tối tăm lam lũ qua rồi
Rộn rã tiếng cười đêm trung thu ríu rít
Cánh én mùa xuân rạng rỡ sắc đào
Ta khát khao có một mái nhà
Chở che bao kiếp người bất hạnh
Chan hòa yêu thương đùm bọc sẻ chia
Thế thái nhân tình vòng tay ấm áp
Vĩnh viễn qua rồi tang tóc điêu linh
Không còn tiếng oán hờn than khóc
Đời sống công bằng dân chủ văn minh
Bốn mùa dậy hương thơm mật ngọt
Vĩnh viễn từ nay khát vọng sinh sôi vin hái tầm tay
Không còn kẻ tham lam đố kị
Ủ ê bộ mặt săm soi nhuốc nhơ
Cạn nọc độc vuốt nanh hù dọa
Từ đỉnh cao nhân văn ta ngẩng đầu tự hào
Trái tim thơ thương yêu nồng cháy
Người yêu người đời hóa ly rượu say
Ta uống cạn men tình dâng sóng mắt
Kí ức xa xưa nỗi nhớ khắp đầy
Thương thân phận bọt bèo sông biển
Trái đất nghèo nghèo nỗi cộng sinh
Mảnh đất hẹp chôn cuộc đời tù túng
Xa xót phận đời xa xót kiếp người
Cuộc thế trăm năm nỗi buồn bạc nhược
Giọng nói cũ dần quên, gương mặt xưa dần lạ
Bọt bèo vô tình bến cũ phôi pha
Lạc về phương nao hoa nở vì ai
Mênh mang cánh chim chiều mờ khuất
Tiếng vạc kêu đêm rặng núi u hoài
Đốm lửa cuối sông mùa đông khép lại
Chặng đường dài dấu chân chìm bóng tối
Chùm đá sắc chông gai đâm tứa máu
Vòi vọi dốc cao bạc trắng mái đầu
Người dấn thân tuệ tâm huyền thoại
Vòng tuần hoàn trăng thoảng giấc mơ mau
Cơn đau mây đen nát nhàu trái ngực
Máu đổ bao năm chia lìa hạnh phúc
Hận thù xưa đậm dấu sắc màu
Kỉ niệm vút qua như một chuyến tàu
Mật mã thế gian đỉnh Kim Tự Tháp
Ga mới rồi đây ai người nguyện ước
Cập bến bờ nào hạnh phúc chờ ta
Nghìn thế kỉ xưa nghìn thế kỷ sau
Trái đất vẫn im lời lặng lẽ
Nguyệt thực hiện rồi ai về cầu nguyện
Hành tinh xanh gieo mầm sống trời cao
Dòng sông trăng cho ta hỏi một câu
Đêm nguyệt thực có phải tinh cầu ta duy nhất
Để có đêm này duyên đời gặp mặt
Bài thánh ca ngân khúc luân hồi
Đêm nay con tim ta đắm đuối vì em
Niềm vọng tưởng bao tháng ngày thương nhớ
Khắc khoải sầu đau tình đầu li biệt
Vần thơ ta mây gió gửi về đâu
Ở nơi này tim hát khúc nhạc yêu
Giọt lệ cạn nước mắt đời mặn chát
Biển thôi ru sóng bạc đầu ghềnh thác
Mảnh thuyền tình tan nát ngàn khơi
Có phải anh xa em trăng đêm úa vàng
Thương ánh mắt em nhìn anh tha thiết
Mình bên nhau thỏa nỗi lòng khao khát
Nguyệt thực đêm nay ảnh hình tròn bóng
Anh cảm ơn em nhớ thương ngày tháng cũ
Trải muôn vàn đắng cay mới có ngọt ngào
Đêm thánh thiện bầu trời ngời trăng sáng
Chia sẻ ân tình ngán ánh sao băng
Anh cảm ơn em gương nguyệt sáng trong
Thuở ấu thơ anh soi mình phương ấy
Những ngày dài cô đơn lặng lẽ
Có em bên mình ấm cả trời không
Có em bên mình hừng nắng mùa đông
Thu lấp lánh trời xanh hiền dịu
Cơn mưa hạ dâng trào ngọn sóng
Mùa xuân hoa đào ửng má em hồng
Chừng như đâu đây trỗi khúc nhạc lòng
Làn môi tươi khắc khoải chờ mong
Em còn nhớ ánh đèn khung cửa sổ
Sắc màu lung linh hơi ấm thơm nồng
Đêm này vầng trăng da diết miên man
Nụ cười em thắm môi hồng rạng rỡ
Trăng ngà ngọc sương mờ huyền ảo
Em quyến rũ làn hương mùa ân ái
Trăng ban sơ e ấp dòng sông
Mái chèo nhẹ trăng vàng lấp loáng
Khoảng cách đôi ta màu ánh sáng lung linh
Dòng Ngân Hà một vì sao rụng
Làn da em thoảng hương đêm mộng
Giọt sương buông bờ môi dịu ngọt
Gió hững hờ vuốt dài mái tóc
Cỏ lên màu đêm xanh thần tiên
Trăng đêm nay quyện ý nhạc tình thơ
Cảnh đời thực mơ màng tiên mộng
Anh bảo em nguồn yêu thương cuồng vọng
Tháng ngày gần luôn hiện giấc mơ hoa
Thi nhân ơi... mặc trí tưởng sáng lòa
Để nỗi buồn cuộn trôi ra biển lớn
Căn nhà hư vô hạnh phúc êm đềm
Đêm nguyệt thực gieo mầm sự sống
Giờ này riêng anh chỉ có mình em
Không lo âu hờn ghen toan tính
Ta nguyên sơ phước lành tạo hóa
Ê Va – A Đam hai người gọi tên
Ngủ ngoan ơi em... ngủ ngoan đêm nay
Dầu ngày mai hai người xa cách
Giây phút này hạnh phúc trăm năm
Thời gian Thiên Hà người đời ai hay
Thời gian cho ta quà báu tình yêu
Quên hận thù đớn đau dĩ vãng
Tấn kịch trò đời màn nhung khép lại
Đại dương mênh mông sóng hát trùng khơi
Đêm ngọt ngào dịu êm chơi vơi
Làn gió hát dậy men tình ngây ngất
Phiêu diêu phiêu diêu phiêu diêu
Đường trăng mật dặt dìu nguyệt thực
Đêm nay ta bàng hoàng thổn thức
Vầng trăng ôm hoang dã tình si
Núi cao mây bay đất trời nghiêng ngả
Hư vô vầng trăng khép bóng xế tà
Màn sương buông thời gian phôi pha
Lời yêu vội dâng đầy khóe mắt
Tình mình mãi trọn đời chung thủy
Khơi mạch nguồn giếng ngọc xanh trong
Vai kề vai lòng lại nhủ lòng
Lẽ mất còn nhân duyên phận số
Vũ trụ đau thương, vũ trụ vĩnh hằng
Điều bí mật đêm nay hiển lộ
Cuộc tình đôi ta năm đợi tháng chờ
Dòng Ngân Hà mỏi mòn bờ cát
Sao Hôm – sao Mai – chùm sao Thiên Nữ
Anh mải tìm em tựa vì Ngưu Lang
Giấc mộng Liêu Trai tìm đâu dáng hình
Vườn Ngự Uyển xum xuê hoa trái
Một mai địa đàng dậy ngát hương tình
Hạnh phúc nào hơn đóa môi hồng dâng hiến
Quấn quýt bên nhau hạnh phúc tràn đầy
Cánh Hải Âu vượt muôn trùng sóng vỗ
Đảo nhỏ thiên đường tầng mây ấp ủ
Mảnh đất lành chim kết bầy se tổ
Trăng nhớ trăng thương, vầng trăng quyến rũ
Một mối tình đắm say lỡ dở
Ơi vầng trăng phước hạnh bao la
Đêm nguyệt thực khuôn trăng tròn sáng rỡ
Ta đi tìm trăng, trăng vàng kiều diễm
Nẻo chông gai ghềnh thác thét gào
Bao đớn đau giận hờn tuyệt vọng
Bão tố dần tan bừng sáng khoảng trời vui
Cạn li rượu này cùng trăng đắm đuối
Cảnh sắc huy hoàng tơ lòng rung ngân
Hạt sương nhẹ gieo trên tầng lá cỏ
Cổng trời mây bay tuyết trắng vô ngần
Cạn li rượu này cạn đáy hoàng hôn
Cho quên nhớ đường về lầu Vọng Nguyệt
Trăng yêu kiều, trăng ngọc ngà trinh nữ
Hương quỳnh thơm ru hồn bất tuyệt
Có trăng đêm này tôi nhớ tình em
Bầu vũ trụ biên niên huyền sử
Dung nhan em tình yêu chung thủy
Tất cả là em trăng ngời đêm thâu
Nguyệt thực đêm nay thắm mối duyên đầu
Em mở cửa lâu đài tình ái
Vầng trăng vỡ sắc vàng lệ ứa
Anh lạc cõi mê cung bùa phép nhiệm màu
Đường nào ta qua lối cỏ đêm sâu
Mái tóc bờ vai ngời bầu ngực trắng
Vòng tay chật má kề gối tựa
Gió mơn man hoa lá hương đưa
Tiếng chim sơn ca chợt tỉnh đêm mơ
Em lộng lẫy xiêm y rực rỡ
Hơi thở vội chừng như sắp vỡ
Âm thanh mùa xuân mê hoặc sương mờ
Kí ức diệu huyền, kí ức xa xăm
Tử Cấm Thành lâu đài cư ngụ
Linh phép nhiệm màu anh là hoàng tử
Em ngoan hiền Cô Tấm hội rằm
Ta đã yêu vầng trăng lang thang
Thầm gọi tên nàng đêm trăng huyền ảo
Cầu Ô Thước sao đành lỡ nhịp
Cánh chim bay giông tố mịt mù
Giờ lạc phương nào đỉnh Kim Tự Tháp
Đâu ngôi đền Hàn Mặc Tử từng qua
Lầu Vọng Nguyệt dư âm thiên tình sử
Trinh nữ dỗi hờn lệ ướt bờ mi
Hồn lạc dòng trôi tiếng sáo Trương Chi
Đêm trăng thanh ai bên bờ bến nước
Chuông nhà thờ đâu đây nức nở
Linh hồn người lữ khách li hương
Giấc mộng Nam Kha lạc lối miên trường
Dấu chân in thảo nguyên cỏ ướt
Hành trang đơn sơ đôi hài nguyện ước
Đường trăng mờ hun hút vô biên
Đường trăng xa vầng trăng tròn khuyết
Ta lấp đầy nhau ngập ánh trăng vàng
Quên núi rộng sông dài thảo nguyên xa vắng
Mùa mùa lá rơi đau niềm đau hoang
Sáng núi sáng rừng ngập ngừng phút giây
Em rạng rỡ thân hình nguyên thủy
Ngại ngùng chi chốn bụi trần lầm lỡ
Nghìn dặm biển trời ngát tỏa hương say
Đây chốn thiên đường rợp bóng cỏ hoa
Ta dìu bước về hoàng thành chốn cũ
Kéo vạt mây trời rèm buông liễu rủ
Đính muôn vì sao vòm thánh điện nguy nga
Cảnh vật quanh ta muôn vàn rực rỡ
Làn gió đưa hương vọng khúc hoan ca
Trinh nữ ngọc ngà thướt tha kiều diễm
Tiền kiếp luân hồi một trời hư vô
Kí ức đêm này kí ức riêng em
Quanh lối chân rừng ngoại ô ngõ nhỏ
Cánh bướm rung rinh hoa vườn nắng tỏa
Nghẹn ngào đắm say ta bước vào yêu
Sông Cầu xanh trong, sông Ngân dịu hiền
Nàng tiên hẹn hò vầng trăng đêm mơ
Cuộc tình đôi ta bao mùa phượng nở
Bóng hình đằm sâu mộng ảo cơn mê
Tiếng hát đâu đây vọng khúc tình si
Đêm trăng thề vầng trăng nhỏ lệ
Trăng nghiêng soi dòng sông trần thế
Đắm hồn người tiên cảnh đào nguyên./.
Lào Cai 4/2015 - 4/2022
Để lại một bình luận