Cứ ngỡ đêm này chúng mình kề vai dạo dưới ánh trăng
Làn gió nhẹ xô nghiêng mái tóc
Rừng sang xuân cỏ hoa thơm hương mật ngọt
Trăng như mắt ai khép hàng mi nhung huyền.
Cứ ngỡ trăng tan rồi chúng mình ngồi cùng viết
Dòng nối dòng môi nở nụ cười tươi
Câu thơ nào chợt đi chợt hiện
Anh giơ bàn tay choàng bắt bóng hình em.
Đêm khuya này trăng xuống thấp dần thêm
Trăng võng nối hai mái đầu xa cách
Trái tim mình lỡ cùng một nhịp
Trang viết nào có bóng hình anh.
Em chiêm bao bên dòng suối ngọt lành
Niềm hạnh phúc như thuyền về cập bến
Anh đến gần em sẽ sàng âu yếm
Khao khát cuộc đời anh là giấc mơ em./.
Dương Tam Kha không viết về tình yêu bằng những tiếng gào thét hay bi lụy. Thơ ông, nhất là trong bài “Đêm mơ”, là một cuộc trò chuyện rất khẽ giữa hai tâm hồn từng yêu, từng gần, và giờ đang cách xa – chỉ còn gặp lại trong mộng.
Giấc mơ bắt đầu bằng một niềm tin mong manh
"Cứ ngỡ đêm này chúng mình kề vai dạo dưới ánh trăng..."
Mở đầu bài thơ là một câu "cứ ngỡ" – nghĩa là đã hy vọng, đã mong chờ, nhưng thực tế lại không như vậy. Giống như khi bạn nhắn tin cho ai đó giữa đêm khuya, tưởng họ vẫn nhớ mình, nhưng rồi chỉ là mình mơ.
Trăng ở đây không phải chỉ là ánh sáng. Nó là cái nền cho những gì đẹp đẽ nhất từng có – tay trong tay, cỏ hoa thơm, mùa xuân tràn về. Tất cả như một thước phim lãng mạn bị tua ngược trong tâm trí.
Tình yêu lặng thầm trong thi ca và những dòng viết
"Cứ ngỡ trăng tan rồi chúng mình ngồi cùng viết
Dòng nối dòng môi nở nụ cười tươi..."
Không còn dạo chơi, giờ hai người ngồi lại – viết. Viết gì? Viết thơ, viết tình, viết nhớ. Viết để lấp đầy khoảng cách. Nhưng thơ cũng không đủ gần. Người đàn ông "choàng bắt bóng hình em" – nhưng chỉ là bắt lấy cái bóng, cái ảo, chứ không phải chính con người.
Tình yêu này lơ lửng như ánh trăng – có đó, mà cũng không thể chạm tới.
Trăng xuống, chia xa, và cả nỗi buồn không ai biết
"Trăng võng nối hai mái đầu xa cách..."
Đây là hình ảnh đắt giá: trăng như một chiếc võng, nhẹ nhàng đung đưa giữa hai con người không còn ở gần nhau nữa. Đó là kết nối mong manh cuối cùng – chỉ còn trong tâm tưởng.
"Trang viết nào có bóng hình anh..."
Một dòng đầy hụt hẫng. Cô ấy – người anh mơ về – giờ viết nhưng không còn nhắc đến anh. Người mơ thì còn, người được mơ thì đã quên. Đó là bi kịch im lặng của tình yêu đã qua.
Và rồi, chỉ còn lại... mơ
"Em chiêm bao bên dòng suối ngọt lành..."
Nhưng Dương Tam Kha không kết thúc bằng nỗi buồn. Ông trả tình yêu về đúng nơi nó vẫn sống – giấc mơ. Trong mơ, anh đến, âu yếm, nhẹ nhàng. Mơ là nơi duy nhất anh còn được sống trong em, và em sống lại trong anh.
"Khao khát cuộc đời anh là giấc mơ em."
Một câu rất đẹp – và rất thật. Nhiều người yêu, nhiều người sống, cả đời chỉ để theo đuổi một điều không thể có thật ngoài đời, nhưng luôn thật trong lòng. Như giấc mơ ấy.
“Đêm mơ” là bài thơ trữ tình hiện đại, kể lại một giấc mơ tình yêu dịu dàng nhưng day dứt. Trăng trong bài thơ vừa là ánh sáng của ký ức, vừa là biểu tượng của chia xa và kết nối mong manh. Qua giấc mơ, nhân vật trữ tình tìm lại được một không gian tình cảm đẹp đẽ, nơi khao khát yêu thương vẫn cháy âm ỉ. Thơ nhẹ, không ồn ào, nhưng đọng lại sâu.
Để lại một bình luận